Snack's 1967
Trang Chủ Lưu Bút

Mùa hoa đào cuối cùng


Post by: Boy Nghèo 9x
Xếp hạng: sao
Đánh giá: 4.5/5, 431 bình chọn
Tác giả: Mộc Trà
Tôi là Vương Đại Bạch. Tôi là thiếu gia của nhà họ Vương. Gia sản nhà tôi đều do chính cha mẹ tôi gây dựng lên. Ba tôi là Vương Đại Hải, là tổng giám đốc của công ty sản xuất đồ chơi TOYs. Mẹ tôi là Dương Vũ Vũ, là cánh tay phải của cha tôi. Tôi có một đứa em gái có thể nói là nó rất dễ thương. Con bé tên là Vương Tiểu Nhu và năm nay Tiểu Nhu 15 tuổi.
Cha mẹ tôi thưở bé đều là trẻ mồ côi vì vậy tôi không hề có một người họ hàng nào. Tuy nhiên tôi vô cùng hạnh phúc khi được sống trong gia tộc nhà họ Vương chỉ có bốn người này. Cha mẹ tuy bận rộn nhưng luôn giành cho chúng tôi rất nhiều tình yêu. Còn anh em tôi luôn hòa thuận, yêu quý nhau. Tất cả mọi thứ đều thật tuyệt vời.
- Chúc mừng sinh nhật Tiểu Nhu!
Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhu. Gia đình tôi đang cùng nhau quây quần bên ánh nến mờ ảo. Con bé chắp tay lại và bắt đầu ước. Ánh sáng vàng ấm áp của nến tỏa sáng cả căn phòng. Tiểu Nhu thổi nến, điều ước kết thúc.
- Em đã ước gì vậy Tiểu Nhu- Tôi hỏi.
- Em ước gia đình mình luôn luôn hạnh phúc thế này.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Mẹ ngồi dựa vào cha cười nhẹ nhàng.
- Con yêu tất nhiên gia đình ta sẽ mãi như này.
Tiểu Nhu và tôi học cùng một trường trung học. Con bé học dưới tôi hai lớp. Thật tự hào khi có một đứa em gái là hot girl của trường. Những tên muốn cưa cẩm con bé đều phải nhờ tôi mai mối và tất nhiên phải có một phần quà nho nhỏ. Tuy vậy con bé luôn từ chối những lời tỏ tình kia một cách lịch sự. Tôi hỏi thì con bé nói chờ đợi tình yêu thực sự. Có vẻ cô em gái lắm chiêu của tôi suy nghĩ rất sâu xa. Nhưng tình yêu đích thực liệu có tồn tại?
Một ngày tôi thấy con bé có viết thư tỏ tình cho một đàn anh khóa trên. Thật bất ngờ là con bé tỏ tình đấy. Tên số đỏ kia là Mã Thế Quan. Hắn 16 tuổi và là một công tử thứ thiệt. Hắn có tiền, có sắc, có tài ăn nói. Hắn thật sự lãng tử, đào hoa. Rất nhiều cô gái trong trường chết mê chết mệt hắn. Tên số hưởng vậy mà không nhường ta một chút. Cũng không quá bất ngờ khi em tôi lại rơi vào lưới tình của tên miệnh ngọt ấy, dù sao nó cũng là con gái. Cũng không quá bất ngờ khi tên ấy đồng ý làm người yêu con bé. Dù sao Tiểu Nhu cũng là cô gái dễ thương, con của tổng giám đốc và đặc biệt có thằng anh đẹp trai như tôi.
Tiểu Nhu và tên họ Mã đã yêu nhau được một tháng. Nhìn hai đứa có vẻ yêu thương nhau lắm. Ngày nào nói chuyện cũng ngọt ngào. Tối lại chúc nhau ngủ ngon. Sáng sáng thì lại chào buổi sáng. Vân vân và mây mây những điều nữa. Lũ trẻ ngày nay sến sủa thật. Cha mẹ tôi biết Tiểu Nhu và Thế Quan có tình cảm đặc biệt nhưng họ không cấm mà chỉ nhắc chúng học tập tốt. Ít ra chúng nể nang đàn anh tí chứ. Tôi đã 17 cái xuân mà chưa mảnh tình vắt vai.
Nhưng điều tôi thực sự bất ngờ là đây. Chiều hôm ấy, khi tôi và Tiểu Nhu đang đi về thì thấy Thế Quan đang nói chuyện điện thoại.
- Con nhỏ hot girl đấy tự tỏ tình với tao mày ạ. Tao không ngờ lại vớ được mồi ngon thế. Sao? Mày muốn tao chia cho một đứa trong đám ngu ngốc đấy á? Để tao xem đã.
Tiểu Nhu đứng im lặng, cúi mặt, tay con bé ghì chặt chiếc áo sơ mi. Con bé thực sự bị tổn thương. Nó đã từng nghĩ mình và Thế Quan thực sự yêu nhau. Bấy lâu nay nó đã bị lừa dối. Đối với hắn nó chỉ là thứ đồ chơi. Hắn thích thì lôi con bé ra dùng không thích thì lại có cả đống đồ chơi khác. Lần này tui thực sự bực. Tôi lao một mạch tới chỗ Thế Quan. Tôi lấy tay hất chiếc điện thoại của hắn rồi một tay túm chặt lấy cổ áo hắn, một tay chuẩn bị tung ra một cú đấm thật mạnh.
- Khoan đã Đại Bạch- Tiểu Nhu nói.
Như một cái máy tôi dừng lại ngay. Tiểu Nhu đi tới chỗ tôi và Thế Quan.
- Anh đừng đánh Thế Quan.
Tên kia lúc này nghĩ chắc mình đã thoát nhờ sự ngu ngốc của một đứa con gái, vì thế hắn vênh váo, lườm tôi. Bỗng " bốppp". Tiểu Nhu thẳng tay tát vào mặt hắn.
- Tên khốn nạn, ngưng thả thính.
Tôi đứng sững đấy rồi bỗng phì cười nhìn tên Thế Quan. Không chỉ tôi mà hắn cũng thực sự bất ngờ. Hắn chỉ biết ngồi ôm mặt. Ôi em gái tôi. Thay vì vừa chạy vừa khóc như nữ chính trong chuyện ngôn tình thì con bé trực tiếp cho hắn ăn tát.
- Tiểu Nhu này, may cho em khu ấy vắng người chứ không giờ em đã nổi tiếng là hot girl bạo lực rồi.
- Em thà mất 6 cơ để đập thẳng vào mặt hắn còn hơn mất đến 49 cơ để khóc. Hắn không xứng để Vương cô nương khóc.
- Thế mới là em gái anh. Ha Ha.
Chương 2:
Với vụ hôm trước tất nhiên là Thế Quan và Tiểu Nhu chia tay. Con bé không kể gì cho cha mẹ tôi và tôi cũng hứa với nó sẽ không kể gì cả. Còn tên lãng tử đa tình kia luôn tránh mặt chúng tôi.
Hôm nay, Tiểu Nhu đi sinh nhật bạn nên tôi đi về một mình. Đang dảo bước dưới hàng liễu tôi thấy ở đằng xa là cô gái mà tôi thích. Nàng tên là Hà Nhi, chúng tôi học cùng lớp. Hà Nhi là một cô gái xinh đẹp, hiền lành và là lớp trưởng lớp tôi. Mặc dù học cùng lớp nhưng chúng tôi chỉ nói chuyện đôi lần và đó chỉ là chuyện học tập. Hôm nay Hà Nhi đi về một mình, tôi phải tận dụng cơ hội này để kết thân với cô ấy.
- Chị Hà Nhi! -có tiếng gọi.
Tôi nhìn về hướng tiếng gọi ấy và đó là Thế Quan. Cái tên chết tiệt này chả có lẽ lại tán tỉnh cả các chị khối trên. Sau cái tát của Tiểu Nhu hắn không học được bài học gì sao? Lần này chắc chính tôi phải cho hắn một bài học.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi Hà Nhi quay ra nhìn và nở nụ cười tươi. Phải nói rằng chưa bao giờ tôi thấy cô ấy cười vui đến vậy. Tôi nhìn Thế Quan hắn cũng đang rất vui. Không một lời đường mật, không nụ cười gượng gạo, lúc này hắn thật sự vui. Tình yêu thực sự là đây sao? Nhưng tại sao lại là người mà tôi rất thích chứ?
Tôi về và kể cho Tiểu Nhu nghe, con bé bất ngờ hỏi:
- Anh nói sao tên chết dẫm đó có tình yêu thực sự á? À mà khoan cái tên Hà Nhi nghe rất quen.
- Em biết cô ấy à? Hà Nhi học cùng lớp với anh.
- Em đã nghe ai kể về chị ấy rồi nhở?
Con bé ngồi suy nghĩ một lúc rồi lại tặc lưỡi cho qua. Tiểu Nhu thực sự rất lười suy nghĩ. Nhưng giờ điều tôi thực sự quan tâm là liệu tên kia có đang lừa tình Hà Nhi. Ở trường Hà Nhi và Thế Quan rất ít nói chuyện. Mà giờ tôi mới để ý hai người đó cùng một câu lạc bộ. Thấy thế tôi cũng xin vào câu lạc bộ ấy, may mà đang thiếu người nên tôi được vào.
Thật tệ khi một kẻ vẽ xấu như tôi lại xin vào câu lạc bộ mĩ thuật. Mở cửa phòng câu lạc bộ tôi bước vào với một vẻ ngoài bảnh bao. Tôi phải gây ấn tượng tốt với Hà Nhi. Tôi nở nụ cười tỏa nắng và nhìn xung quanh phòng sinh hoạt câu lạc bộ, thật ngại quá đi Hà Nhi không có trong phòng mà chỉ có mỗi tên chết dẫm Thế Quan. Hắn nhìn tôi như nhìn thấy vật thể lạ. Tôi cầm cây bút chì lên tay và nói:
- Đừng kệ vụ này với ai. -thật là xấu hổ quá.
- Vâng!.
Chương 3:
Hôm nay là ngày thứ hai của tôi trong câu lạc bộ. Rút kinh nghiệm từ vụ hớ hênh hôm trước, tôi mở cửa rảo mắt nhìn xung quanh. Kia rồi, ngay cạnh cửa sổ là Hạ Nhi. Không lẫn đâu được làn da trắng ấy, đôi mắt màu trời ấy và mái tóc đen mượt đang tung bay trong gió. Hạ Nhi nhìn tôi và cười, một nụ cười khiến bao người mê say. Tôi tiến tới chỗ gần Hạ Nhi nhất rồi ngồi xuống vẽ. Trưởng câu lạc bộ nói:
- Hôm nay chúng ta vẽ tự do.
Vẽ tự do à? Khoan đã tôi chẳng biết vẽ, tôi xin vào đây chỉ để được gần Hạ Nhi và theo dõi Thế Quan. Mọi người đã bắt đầu. Cả căn phòng im lặng chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy. Tôi vẫn ngồi thẫn thờ, thi thoảng liếc mắt nhìn trộm cô ấy. Tôi đưa bút lên quệt vài đường, phải ra dáng chuyên nghiệp chút. Lấy màu lên và tô, bức vẽ chú chó của tôi hoàn thành. Mọi người bắt đầu trưng bày thành quả. Tôi nhìn bức vẽ của Thế Quan hắn vẽ một cô gái. Bức vẽ của hắn nhìn rất ổn. Tên chết tiệt hắn là con nhà người ta huyền thoại sao?
- Cũng tạm ổn.- Tôi cao giọng rồi vội vàng cất gọn bài vẽ của mình.
- Đại Bạch, tớ xem bài vẽ của cậu nha?
Hạ Nhi đã hỏi vậy tôi chả biết trả lời thế nào. Từ chối không được tôi đành phải cho cô ấy xem. Tên Thế Quan chết dẫm vô tư chạy ra xem cùng. Giờ tôi chỉ ước bức tranh đột ngột biến mất. Hai người họ im lặng nhìn bức tranh hồi lâu. Hạ Nhi cất tiếng nói trong trẻo:
- Con chuột cậu vẽ dễ thương thật.
Làm sao tôi có thể nói với cô ấy đó là một con cún con chứ. Thế Quan chỉ đứng đó bụm miệng cười. Thôi thì " quân tử trả thù mười năm chưa muộn" đành chịu nhục vậy.
Chiều nay, tôi được đi về cùng Hạ Nhi, không có gì vui sướng hơn cả. Hôm nay là chủ nhật nên Tiểu Nhu ở nhà còn tên tiểu tử Thế Quan thì bỗng biến đi đâu mất, tất nhiên là chỉ có hai chúng tôi. Sau bao lâu chần chừ tôi quyết định hỏi Hạ Nhi, mặc cho câu trả lời có đau đớn đến đâu:
- Cậu với Thế Quan đanh hẹn hò à?
Hạ Nhi ngạc nhiên :
- Cái gì ?
- Xin lỗi đã xen vào việc riêng của cậu.
- Không phải thế, chúng tớ là chị em ruột.
Chị em ruột sao? Ồ giờ tôi mới nhớ ra họ tên cô ấy là Mã Hạ Nhi.
Chương 4:
- Con về rồi đây.
Tôi bước vào nhà. Ba mẹ chưa về chỉ có Tiểu Nhu đang cặm cụi trong bếp, nó đang hâm nóng lại thức ăn. Tối nay ba mẹ tôi lại không về ăn tối, dạo này họ thường xuyên phải tham dự những buổi tiệc. Tối nay lại chỉ có tôi và Tiểu Nhu ăn cơm.
- À đúng rồi... -con bé sực nhớ ra một điều gì đó.
- Chị Hạ Nhi là chị ruột của Thế Quan mà anh.
Tôi cười và nói rằng tôi đã biết điều ấy. Làm sao tôi có thể quên một việc vui thế chứ. Tôi hỏi Tiểu Nhu về cách tỏ tình, dù sao cũng đã có nhiều chàng trai tỏ tình bới con bé, chắc sẽ có cách gì hay ho. Sau một hồi nghĩ ngợi con bé cũng nghĩ ra cách. Nó bảo tôi viết một bức thư hẹn gặp Hạ Nhi trên sân thượng và nhớ không để lại tên, càng bí ẩn càng thú vị. Chả lẽ con gái thích sự bí ẩn lắm sao?
Tôi cố gắng nắn nót viết từng chữ vì Tiểu Nhu có bảo con gái sẽ thích bức thư con trai tự viết. Tôi đến thạt sớm, bí mật nhét bức thư vào tủ đồ của Hạ Nhi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, tôi vội vã lao lên sân thượng chờ đợi. Chưa bao giờtim tôi lại đập nhanh và rộn ràng đến thế. Đúng năm rưỡi Hạ Nhi lên sân thượng. Cô gái có đôi mắt màu trời ấy lại nhìn tôi và cười. Tim tôi đập nhanh hơn nữa. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng nói lên lời:
- Hạ Nhi...... cậu...... à ừ..... tớ thích cậu, cậu hẹn hò với tớ nhé?
Hạ Nhi chần chừ suy nghĩ. Quả này tôi bị từ chối mất. Thất bại quá! Thất bại quá!
- Ừ- khoan đã là giọng nói êm dịu ấy.
Cô ấy đã đồng ý sao? Tôi vui mừng hỏi lại và vẫn là câu trả lời ấy. Soái muội của lòng tôi cô ấy vừa đồng ý hẹn hò. Cơn gió chiều lại thổi, hoàng hôn giờ càng rực rỡ.
- Vậy hẹn cậu 8h sáng chủ nhật, công viên hoa mặt trời nhé.
Sáng chủ nhật tôi ra công viên sớm trước giờ hẹn cả tiếng. Nói thực tối qua tôi ngủ thấp thỏm không yên.Tôi phải mất hai ngày để cùng Tiểu Nhu lựa chọn trang phục. Con bé bảo tôi phải mặc áo sơ mi trắng như soái ca, à còn tóc vuốt vuốt nữa. Tôi cầm tờ giấy lịch trình đã chuẩn bị sẵn, lòng hồi hộp, chỉ còn 20 phút là tới giờ hẹn. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo, là Tiểu Nhu gọi, con bé nức nở nói trong tiếng khóc:
- Anh hai, làm ơn đến bệnh viện. Nhanh lên!
Chương 5:
Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Nhu. Tại sao em ấy lại khóc? Tại sao tôi lại cảm thấy bất an thế này? Tôi nhìn đồng hồ giờ đã là giờ cao điểm. Đường phố lúc này đông nghịt người. Ùn tắc giao thông sẽ khiến tôi chậm trễ, vậy thì thà rằng chạy bộ cho xong. Tôi bắt đầu cắm cổ chạy về phía bệnh viện. Lấy hết sức mình tôi chạy thật nhanh. Đến ngã ba, một chiếc xe tải lao tới, tôi ngã gục xuống, may mà tài xế phanh kịp. Tôi gượng dậy, xin lỗi thật nhanh rồi tiếp tục chạy tới bệnh viện. Thành phố bắt đầu lên đèn, mắt tôi nhòa đi. Tôi đang thực sự lo sợ. Cuối cùng tôi cũng đến được bệnh viện. Lao vào thật nhanh, tôi đến bàn tiếp tân và hỏi:
...
Trang:12Sau »
Bình luận - Nhận xét
Text link:TruyenDoc.Yn.Lt - Thế Giới Truyện - Thủ Thuật - Tiện Ích - Mẹo Vặt Hay,VINA4Z.XYZ - Wap Tải Game Cho Điện Thoại Java Android Hay Miễn Phí