Old school Swatch Watches
Trang Chủ Lưu Bút

Mùa hoa đào cuối cùng


Post by: Boy Nghèo 9x
Xếp hạng: sao
Đánh giá: 4.5/5, 430 bình chọn

- Phòng cấp cứu... cháu cần tìm phòng cấp cứu.
Tôi chạy về phía họ chỉ. Tiểu Nhu kia rồi. Con bé đang ngồi trước phòng cấp cứu, mặt cúi gằm. Hai tay nó nắm chặt vào nhau. Tôi gọi con bé. Nó nhìn tôi gương mặt đẫm nước mắt. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Tiểu Nhu òa khóc. Nó nức nở cố gắng nói:
- Bố mẹ gặp tai nạn giao thông. Một chiếc xe tải lao vào họ. Lúc em đến thì họ đã ở trong phòng cấp cứu. Em sợ lắm.
Tôi ôm chặt con bé. An ủi nó rằng mọi việc sẽ ổn. Nhưng thực sự tôi cũng đang vô cùng lo sợ. Chúng tôi ngồi im lặng trước phòng cấp cứu. Tiểu Nhu đang cầu nguyện cho mọi việc sẽ ổn. Một tiếng trôi qua. Vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Bỗng cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra:
- Hai người là người nhà của họ ?
- Vâng.
Giọng ông ấy trầm xuống.
- Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố hết sức. Họ đã qua đời.
Tiểu Nhu ôm trầm lấy tôi. Nó khóc nức nở. Tôi cũng khóc. Tại sao mọi thứ có thể xảy ra nhanh chóng vậy chứ? Tại sao cái hạnh phúc mà chúng tôi tưởng rằng là mãi mãi ấy lại biến mất nhanh vậy chứ?
Hôm nay là đám tang của họ. Không một người họ hàng nào đám tang chỉ có hai anh em tôi. Những người hàng xóm đến viếng, an ủi chúng tôi rồi lại trở về. Chỉ có tôi và Tiểu Nhu ngồi trong căn nhà lạnh lẽo. Mọi người đều đến rồi lại bỏ đi. Tiểu Nhu ngồi dựa vài tôi, hỏi:
- Anh hai này chả lẽ điều ước hôm sinh nhật em lại khó thành hiện thực vậy sao? Ba mẹ đã nói sẽ ở bên ta cơ mà.
Chương 6:
Cha mẹ tôi đã mất được hai năm rồi. Giờ đây, chỉ còn tôi và Tiểu Nhu - em gái tôi.Con bé là người thân duy nhất và là thứ quý giá nhất của tôi lúc này. Khác với tôi Tiểu Nhu là một cô gái năng động, lạc quan và đặc biệt là rất hay cười. Tuy vậy con bé lại rất kém trong việc nấu nướng.
- Tiểu muội bé nhỏ à, hôm nay chúng ta lại ăn mì gói sao?
- Anh hai à, thế anh muốn ăn mì gói hay món trứng rán hóa tro của em? Mà Đại Bạch, anh kêu ca gì nữa, em đã đổi vị mì cho anh rồi đấy.
Đành phải chấp nhận thôi. Tôi rất muốn ở nhà nấu một bữa cho em gái nhưng quả thực tôi rất bận. Buổi sáng tôi phải đi học còn chiều thì phải đi làm thêm. Tôi không thể bỏ dở việc học tập hay công việc làm thêm được. Đã có lần Tiểu Nhu xin phép tôi cho đi làm thêm nhưng tôi từ chối. Quả thực tôi muốn con bé tập trung vào việc học tập hơn.
Tiểu Nhu lúc nào cũng tươi cười trước mặt tôi nhưng thực sự tôi biết cảm xúc bên trong của con bé thế nào. Có lần tôi thấy con bé ngồi khóc một mình, vừa khóc vừa gọi cha mẹ. Tôi biết tính con bé, tốt nhất hãy để cho nó khóc không nên ra dỗ.
Năm giờ chiều, tôi từ cửa hàng tiện lợi trở về. Hôm nay là ngày tôi nhận lương, phải mua ít đồ ăn về khao con bé chắc nó cũng chán mì ăn liền rồi. Tôi hí hửng trở về nhà. Hôm nay được về sớm chắc con bé sẽ bất ngờ lắm.
- Anh về rồi đây !
Sao nhà tối om thế này? Chả lẽ hôm nay con bé lại về muộn thế? Tôi bật đèn. Gói đồ trên tay rơi xuống đất. Trời ơi! Tiểu Nhu con bé đang nằm dưới sàn nhà. Tôi luống cuống chạy đến chiếc điện thoại.
- Làm ơn cho một xe cứu thương tới dãy A khu phố Z với. Số nhà là 057.
Chín giờ ba mươi... Tôi đang ngồi thẫn thờ trong bệnh viện. Cốc cà phê trong tay trở nên lạnh ngắt. Tôi thực sự rất sợ bệnh viện, đây là cha mẹ đã bỏ rơi chúng tôi. Tôi lo sợ con bé cũng sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi ôm mặt khóc. Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu và nói:
- Cậu là người nhà của Vương Tiểu Nhu?
- Vâng, cháu là anh trai em ấy.
Ông chậm rãi, nhẹ nhàng nói tiếp. Tôi hiểu sự thay đổi giọng nói này, có lẽ tôi sắp phải đối mặt với điều gì đó không tốt.
- Em gái cậu đã tỉnh dậy. Con bé bị liệt chân. Nó đã mắc phải một căn bệnh nan y quái ác. Thực lòng mà nói thời gian không còn bao lâu. Tôi rất tiếc!
Sau câu nói ấy của bác sĩ tôi thực sự sốc. Mọi thứ quay cuồng rồi dần trở nên mờ nhạt. Tôi khục xuống khóc nức nở, hai cánh tay ôm chặt lấy đầu gối. Khóc lóc cũng không thể cứu được con bé. Giờ tôi phải cố gắng giúp con bé sống thật vui nốt những tháng ngày cuối cùng.
Dùng tay lau sạch khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình rồi tôi bước vào căn phòng con bé đang nằm. Bạn biết không con bé vẫn đang mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy làm tôi càng thêm đau.
Tôi đang ngồi trong phòng bệnh của Tiểu Nhu thì Hạ Nhi và Thế Quan đến.
- Tiểu Nhu, Hạ Nhi với Thế Quan đến thăm em kìa.
Tôi giúp con bé ngồi dậy. Hạ Nhi lấy táo ra gọt. Thế Quan đưa cho Tiểu Nhu mấy quyển vở. Đó là vở ghi chép ở lớp.
- Có lẽ cậu sẽ cần, xin lỗi chữ tôi không được đẹp lắm.
- Cảm ơn cậu, tôi sẽ đi học sớm thôi.
(còn tiếp)

« Trước12
Bình luận - Nhận xét
Text link:TruyenDoc.Yn.Lt - Thế Giới Truyện - Thủ Thuật - Tiện Ích - Mẹo Vặt Hay,VINA4Z.XYZ - Wap Tải Game Cho Điện Thoại Java Android Hay Miễn Phí