Vào một ngày trời mưa tầm tả,nó và mẹ ngồi ở hàng ghế chờ ở phòng mổ. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà mẹ nó đã ngất lên ngất xuống, cũng may là có chị nếu không nó chẳng biết xoay sở như thế nào.
- Chị à, ba em có sao không chị
.
- Nó ngồi nhìn biển phòng mổ vẫn sáng trưng.
- Chủ tịch là một người tốt chúa sẽ phù hộ cho ông ấy. - Chị nhìn nó an ủi.
- Ưm... mình à, mình đừng bỏ tôi, mình...MÌNH. - Mẹ nó nói mớ rồi giật mình hét lên tỉnh giấc.
- Mẹ/Phu nhân có sao không. - Nó và chị thấy bà hét lên thì vội vàng hỏi.
- Ba con đâu rồi Tố Như, ba con đâu. - Mẹ nó nói trong nổi tuyệt vọng.
- Mẹ à, ba chắc chắn sẽ không sao. Mẹ mau ngồi lên đi. - Nó vừa nói vừa đỡ mẹ nó ngồi trên băng ghế.
Đúng lúc đó thì đèn phòng mổ tắt, nó và chị cùng mẹ chạy đến nắm tay áo ông bác sĩ hỏi dồn dập.
- Bác sĩ à, ông nhà tôi không sao đúng không bác sĩ.
- Dạ. Thưa phu nhân nhưng mà ngài chủ tịch... - Ông bác sĩ đó nói lấp lửng
- Có chuyện xảy ra với bố cháu sao ạ. - Nó bắt đầu rơi những giọt nước mắt nóng hổi.
- Chủ Tịch sẽ sống với tình trạng người thực vật. - Ông bác sĩ đó nhìn nó nói.
- Người...người...thực...thực vật. - Nó lắp bắp mãi mới có thể nói hết câu.
- Ừm. Nhưng cũng có thể ông sẽ tỉnh dậy, chỉ mong ông ấy sớm tỉnh thôi. - Ông bác sĩ nói xong thì đi lướt qua người nó.
------------------------------------------------------------------------------------
Nó và mẹ, cứ ngồi thất thần nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, người đang nằm trên giường bệnh đó là ba nó, người đã ở trong thương trường gần mười mấy năm vậy mà giờ đây tất cả ông nhận lấy lại chẳng còn gì. Nó đang định đứng lên để đến chổ mẹ thì cửa phòng mở, là chị, chị bước đến bên bàn đặt túi gì đó xuống bàn rồi bước đến bên mẹ nó, chị bắt đầu đặt bàn tay lạnh cóng của bà lên tay mình rồi nhẹ nhàng an ủi.
- Bác à, bác, con lấy cơm cho bác nhé. - Chị xoa xoa tay bà nói.
- Bác không ăn đâu, cháu cùng Tố Như ăn đi. - Bà mắt vẫn không giời nhìn chồng trả lời.
- Dù gì cũng phải ăn một chút chứ, có thực mới vực được đạo mà. - Chị lại tiếp tục nói.
- Đúng rồi đó mẹ. 3 chúng ta cùng ăn một ít. - Nó đứng lên nói
- Ừm vậy chúng ta ăn một chút. - Bà đưa ánh mắt nhìn nó gật đầu nói.
Đang ăn thì cửa phòng mở làm cả 3 giật mình, bước vào là Chủ Tịch Vũ bạn của ba nó. Thấy vậy nó vội vàng đứng dậy lấy ghế cho Chủ Tịch Vũ mẹ nó cũng chùi miệng đứng dậy cúi đầu chào.
- Mẹ Tố Như, Cậu không cần chào tôi đâu. Cậu ấy chưa tỉnh sao - Chủ Tịch Vũ nói xong thì đi đến giường ba nó.
- Anh ấy chưa tỉnh.
- Haizz tuần trước đang còn thấy cậu ấy tươi cười vui vẻ vậy mà giờ lại công ty sắp phá sản còn mình thì nằm đây. - Chủ Tịch vẫn nhìn ba nó.
- Ừm. - Bà buồn rầu ngồi xuống ghế.
- Viện phí mình sẽ trả, công ty của gia đình cậu mình sẽ cố cứu lấy. - Chủ tịch vũ nói.
- Sao lại. - Mẹ nó ngạc nhiên trước lời đề nghị đó.
- Nhưng mình có điều kiện. - Chủ tịch Vũ bổng quay lại nhìn nó.
- Điều kiện gì. - Mẹ nó nhìn theo ánh mắt của chủ tịch.
~ cộp,cộp,cộp ~ chủ tịch vũ bước đến chỗ nó, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nó rồi cười hiền hậu hỏi nó.
- Tố Như cháu có đồng ý làm con dâu ta không. - Ánh mắt chủ tịch vũ nhìn nó trìu mến.
- Dạ. - Nó ngạc nhiên.
- Minh cậu đang nói gì đó. - Mẹ nó cũng ngạc nhiên không kém.
- Điều kiện của mình. Là nhận Tố Như làm con dâu. - Chủ tịch Vũ vỗ nhẹ lên đầu nó.
- Nhưng... - Mẹ nó đang nói thì bị nó cắt ngang.
- Con đồng ý. - Nó nói giọng chắc chắn.
- Tố Như - Mẹ nó nhìn nó nói.
- Vậy là xong. - Chủ tịch Vũ đút tay vào ống quần nói.
- Nhưng con bé mới 19, với lại nó còn đi học. - Mẹ nó nói.
- Khi con bé cưới Phong, mình vẫn cho con bé đi học. Với lại thằng phong nó đã 24 rồi còn mình thì đã muốn có con dâu rồi.
- Chủ tịch Vũ nhìn mẹ nó nói.
- Chủ Tịch, khi nào thì con với anh Phong gặp nhau ạ. - Nó nhìn chủ tịch Vũ hỏi.
- Phải gọi là ba chứ. - Chủ tịch Vũ quay lại nhìn nó cười.
- Dạ ba. - Nó ngại ngùng gọi.
- Ta tính tuần sau 2 đứa sẽ tổ chức đám cưới, và cũng coi như là ngày gặp mặt nhau luôn. - Ba chồng nó tỏ vẻ suy nghĩ.
- Sao lại vội thế. - Mẹ nó nhăn mặt hỏi.
- Không có gì, thôi mình về đây.
Ba chồng nó nói xong thì bước ra về làm nó và mẹ cùng chị không khỏi ngạc nhiên nó nhìn lướt qua chị trong ánh mắt chị có vẻ gì đó vừa bối rối vừa lo lắng cả ba chồng nó nữa từ lúc vào phòng không thèm nhìn chị ý 1 cái khiến nó tò mò về mối quan hệ giữa ba chồng tương lai của nó và chị.
Cuối cùng ngày nó và người chòng chưa từng thấy mặt đã đến. Mới sáng sớm 1 chiếc xe Ferrari đen đã đậu ngay trước cổng bệnh viện từ lúc 5h sáng, để đựi 2 mẹ con nó. Trước khi đi nó còn quay người lại hỏi chị Lam một vài câu
- Chị, chị không muốn đi thật sao. Hôm nay là ngày em lên xe hoa mà - nó buồn bã nhìn chị
- Ừm. Hôm nay em trở thành cô dâu rồi phải tươi cười lên chứ, nhớ, phải cừi thạt nhiều,biết chưa - chị nâng cầm tươi cười nhìn nó
- Dạ, vậy ba em nhờ chị chăm sóc
- nó cúi đầu nhìn chị cười tưi rồi chạy vào ngồi trong xe
Khi nó leo lên xe và bóng xe đã xa khuất, thì gương mặt tươi bổng trở nên buồn bã đến thãm thương còn ánh mắt cười kia trở nên đọng nước, đúng. Chị đang khóc, khóc cho ngày hôm nay. Còn về phần nó sau khi an vị trên xe thì những cảm giác hồi hộp, lo lắng trở nên tan biến, trong lòng nó bổng dâng lên cái cảm giác tội lỗi nó khong biết tại sao lại có cảm giác như thế 10' sau khi nghe bác tại kêu gọi thì nó cũng không còn để tâm đến chuyện đó nữa, vì cũng là một đại tiểu thư danh giá nên khi bức vào đại sãnh của khách sạn. Nó cũng không có mấy phần bất ngờ hay sốc cho lắm, vừa đến nơi là nó phải nhanh chân vào phòng make up ngay, sau 30' thì tất cả đã tươm tất từ a đến z, chỉ thiếu mỗi ba nó thôi. Nó đang ngồi ở phòng cô dâu thì bổng cánh cửa bật mở, một chàng trai bước vào, trông anh ta khá là trẻ nó tưởng chành trai ấy vào nhầm phòng nên nhẹ nhàng đứng lên hỏi chuyện
- Xin lỗi cậu, nhưng có vẻ cậu đã vào nhầm phòng - nó cười tươi đáp
- Nhầm. Không lẽ tôi lại vào nhầm phòng người vợ đến một lần tôi cũng chưa gặp mặt sao - anh nhẹ nhàng trả ời mọt cách chế giễu
- Dạ - nó vẫn cười nhưng nụ cừơi có phần méo sẹo
" Má ơi là ngừi này á trẻ thế
kêu 25 mà cứ như 17 "- nó nghĩ
- Để tôi nói cho cô biết, hôm nay chúng ta sẽ kết hôn nhưng không có nghĩa tôi sẽ phải yêu cô. Cô hiểu chứ, sứm uộn gì tôi cũng sẽ li hôn với cô sớm thôi - anh lạnh lùng nói
- Dạ - nó trợn tròn mắt vì không hiểu chuyện gì
- Tôi chỉ nói một lời, cô hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi - anh nói xong thì rời đi để nó một mình trong phòng ngơ ngác
Nó quay lại chỗ ngồi ban đầu ngơ ngác suy nghĩ thì bổng cửa mở ra lần 2 làm nó giật mình sợ anh quay lại nhưng không lần này toàn lũ bạn cùng lớp cửa nó không, nó thở phào nhẹ nhỏm, không suy nghĩ đến những lời ní cửa anh nữa à chỉ chú tâm vào chụp hình với tán gẫu cùng bạn bè
----------------------------------- 10' sau ----------------------------------------------
~ tèn ten ten ten tèn tén tèn ten ~
Tiếng nhạc trong lễ đường vang lên, nó cầm bó hoa hồng được làm rất tỉ mĩ trên tay bước vào lễ đường. Trong nó như bừng sáng hơn các vị quan khách khi vừa thấy nó thì vỗ tay như pháo còn anh thì lúc đầu hơi sững một chút nhưng sau đó thì tan biến. Nó nắm lấy tay anh hai người đứng trước mặt cha sứ, Cha bắt đầu đọc lời thề xong đâu vào đấy nhưng đến phần 2 người hôn nhau thì anh chỉ nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay của nó là các vị quan khách hưi bất ngờ nhưng cũng vo tay cuồng nhiệt
---------------------------------------------------------------
-------------------------------
Nó cùng anh trở về ngôi nhà mới, lúc đầu nghe nói anh là ngừi chọn nhà nó rất vui nhưng sau khi bước vào thì cứ mới biết rằng lí do anh muốn tự chọn và mua nhà là để lựa thêm một phòng nữa, thôi thì không thèm để tâm nữa, nó về phòng của mình sắp sếp đồ đặc rồi vào nhà tắm. Tất cả mệt mỏi hầu như đều tan biết theo dòng nước mát lạnh kia, tắm xong thì nó sực nhớ quên đem đồ vào thì vội vàng quấn cái khăn ra lấy đồ. Khi vừa đi ra thì nó thấy anh, anh thấy nó hai ngừơi bất ngờ đến ngờ ngàng cứ nhìn nhau trong 30s thì nó thì giật mình nấp sau cánh cửa nhà tắ còn anh quay mặt sang chỗ khác
- Này anh sang phòng tôi là gì, với lại tôi khóa cửa rồi mà - nó lắp bắp vội vàng nói
- Nhà này là nhà của tôi, chìa khóa tôi có - anh vẫn quay mặt sang chỗ khác mắt có chút đỏ
- Vậy anh sang đây làm gì - nó ngại vội vội hỏi
- Lấy đồ, hôm trước mẹ tôi sếp đồ tôi ở bên đây nên giờ sang lấy - anh lạnh nhạt nói rồi quay mặt nhìn nó
- Á rồi rồi, lấy xong thì đi dùm biến nhanh dùm tôi - nó gần như nấp cả cái mặt đỏ ủng đi
- Cái gì? Biến - anh bước đến giật manh tay nó
Không biết vô tình hay cố ý mà cái khăn quấn trên người bị tuột xuống làm lộ hết cảnh trên người nó, nó lại nhìn anh,anh lại nhìn nó và rồi lại bị đơ
Nó là người lấy lại ý thức trước, vội vã rụt tay lại sau đó thì nhảy tót lên giường trùm chăn kín người. Anh cũng lấy lại được ý thức vội vả mở cửa chạy về phòng mình, còn về phía nó thì xấu hổ tột đỉnh. Anh vừa rời đi thì nó lén lút ngốc đầu ra, rồi tự đập đầu mình vào từơng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
~ Rầm ~
Nó thô lỗ đá cánh cửa ra và đơ còn anh đang trong tư thế thay áo khi thấy nó thì vội vàng mặc áo vào
- Cô không biết gõ cửa à - anh nói to
- Giật cả mình, tôi không bị điếc anh nói nhỏ dùm - nó vôị bịp tai lại
- Cô sang đây làm gì - anh khó chịu nhìn nó
- Cái này - nó nói xong thì đưa cho anh từ giấy
- Cái gì đây - anh ngơ ngác nhìn nó
- Đọc rồi biết, tôi là người có kỉ luận nên đọc xong rồi thực hiện Ok - nó nhìn quanh phòng anh
( để mình đọc cho nghe )
LUẬN Ở CHUNG
1. Phải gõ cửa trước khi vào phòng đối phương
2. không chạm (đụng) vào đồ vật của đối phương
3. Không tò mò quá nhiều về việc riêng tư cá nhân của nhau
4. Cơm nước thân ai ngừi ấy tự lo
ĐỒNG Ý THÌ KÍ KHÔNG THÌ TÔI MÉC MÁ ANH
Anh nhìn cái bản hợp đồng mà không khỏi nhăn mày, sau đó thì không nói khong rằng, anh kí ngay và luôn sau đó thì quay lại nhìn nó
- Tôi đã kí, nhưng tôi cũng có 1 điều kiện - anh nhìn nó nở nụ cười chói lóa nghe anh nói thế thì cô cũng không chóng đối gật đầu
- Giữa tôi và cô, không hề có tình cảm nào cho nên tôi và cô đều có quyền yêu đương OK - anh nói xong thì nở nụ cười khng thường
- Ừm... OK - nó trả lời xong thì giằng tờ giấy trở về phòng
Kể Từ ngày hôm đó nó và anh không ai nói với ai câu nào tình cả cũng nhạt như nước lã, anh thường đi sớm về muộn. Nó cũng chẳng thèm để tâm, rồi đến một ngày
~ tiing toong ~
- Ra liền, ra liền -nó từ trong bếp chạy vội ra cửa
Nó vừa mở cửa, thì bổng giật mình khi thấy chị đi cùng anh. Chị ngại khùng nở nụ cười sau đó thì đưa giỏ hoa quả cho nó. Nó cũng biết ý né sang một bên nhừng đường cho chị. Sau khi anh lên trên phòng thì nó lén lút chạy ra chỗ chị
- Chị - nó ngồi xuống ghế
- Hửm - chị đang cầm coi tập báo chí nghe nó gọi thì thả tờ báo xuống
- Chị quen ảnh hả - nó đưa tay chỉ lên phòng anh
- Chị... - chị bổng cứng họng không biết nói gì
...
Trang:
123Sau »
Text link:TruyenDoc.Yn.Lt - Thế Giới Truyện - Thủ Thuật - Tiện Ích - Mẹo Vặt Hay,VINA4Z.XYZ - Wap Tải Game Cho Điện Thoại Java Android Hay Miễn Phí