Tách…
Đó là âm thanh của giọt nước mắt em đang rơi…
Một giọt nước mắt hòa lẫn cả đau khổ cùng hạnh phúc…
Hạnh phúc vì anh đã tìm được một nữa của riêng mình…
Còn đau khổ là vì…
Anh mãi cũng không thuộc về em, mà là một người khác…
Lần đầu em gặp anh chính là một trong những chuỗi ngày mà em nghĩ sẽ tuyệt vọng nhất đời mình, những ngày chìm ngập trong bóng tối…
Cả gia đình em, ba mẹ và đứa em gái em rất mực thương yêu biến mất khỏi cuộc đời vì sai lầm của một tên tài xế lái xe bất cẩn…
Và rồi họ ra đi, để lại em một mình trên cõi đời lạnh lẽo này, không một ai nương tựa hay tin tưởng.
Thời gian đó, quả thật rất khó khăn.
Nhưng rồi, một tia sáng của thiên đường đã được Chúa mang đến chiếu rọi tâm hồn tràn ngập bóng tối của em, em được gặp anh…
Em bị dòng người kia xô ngã, ai nấy thờ ơ bước qua, một cách vô tình dẫm đạp lên thân thể của em.
Một thiên sứ bước ra từ dòng người đó, vươn đôi tay đỡ người em đứng dậy, mỉm cười với em, cùng một câu nói mà có lẽ không khi nào em quên được: “Không sao đâu, mọi thứ đã qua rồi.”
Giây phút đó, thật ấm áp, nhưng cũng thật kì lạ…
Tim em bỗng đập rất nhanh, rất mạnh, đến nỗi em cứ nghĩ nó sắp thoát ra ngoài vậy.
Cảm giác này từ khi nào em đã không thể cảm nhận được nữa…
Và em đã biết, nó có nghĩa là gì, chỉ một câu nói đơn giản thôi, nhưng chứa đựng tất cả: “Em thích hoặc có lẽ đã yêu anh rồi.”
Khi đó em 19 tuổi, còn anh một thanh niên tràn đầy nhựa sống của tuổi 26.
Có lẽ ta rất có duyên với nhau, anh bỗng dưng trở thành người hàng xóm thân thiện kế bên nhà em.
Ngẫu nhiên làm sao, con đường mà em đã trường cũng như con đường anh đến công ty nằm trên cùng một hướng…
Ngẫu nhiên làm sao, anh và em có rất nhiều sở thích giống nhau, thậm chí còn giống nhau về cả ưu và khuyết điểm, khi hai ta nói chuyện lại rất hợp ý nhau.
Quá nhiều điều ngẫu nhiên và giống nhau, đến nổi em đã tin rằng, Chúa mang anh và em đến thế gian này là để dành cho nhau…
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em, anh và Chúa lại không như thế…
Anh biết không? Giây phút mà em tình cờ phát hiện ra, em chỉ là vật thế thân của một bóng hình trong lòng anh. Tim em đã tan vỡ thành từng mảnh và đau như thế nào.
Đau…
Đau lắm…
Nó còn đau hơn cái ngày mà gia đình đã rời bỏ em nữa…
Hình dáng và tính cách em rất giống cô gái kia – người mà anh yêu, nhưng cô ta đã bỏ rơi anh, để anh một mình cô đơn lạnh lẽo mà đi du học, và thời gian, có lẽ cũng đã sáu hay bảy năm gì đó…
Dẫu biết vậy, em vẫn không ngừng thích anh, yêu anh, bởi lẽ bây giờ em chỉ còn có anh, nếu bây giờ bắt em ngừng yêu anh, chán ghét anh hay rời bỏ anh, thì em rất chắc chắn, tâm hồn và cuộc đời em, không khác địa ngục là bao nhiêu cả…
Em không muốn bắt buộc anh phải yêu em, em có thể chờ.
Chờ đến khi nào hình bóng cô ta phai mờ
Chờ đến khi em bước vào trái tim anh
Chờ đến ngày anh nắm lấy tay em, ôm em thật chặt vào lòng, đặt đôi môi ngọt ngào và ấm áp của anh lên bờ môi lạnh lẽo và nứt nẻ của em, sau đó thủ thỉ bên tai em một câu nói: “Anh yêu em.”
Với em, thời gian hay tuổi xuân đều không quan trọng, điều mà em để tâm nhất chính là có thể được ở bên anh hay không.
Nhiều lúc tự nghĩ rồi lại bật cười, bản thân ơi, mày thật là một con ngốc.
Ừ thì là một con ngốc, bất quá em cũng không hối hận…
Cứ thế, thời gian lại trôi qua…
Một năm, em 20, anh 27…
Thêm hai năm nữa, em 22 còn anh 29…
Lại thêm ba năm, em 25 và anh đã 32…
Đã sáu năm trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn…
Thế nhưng nó đủ cho em nhận ra, dù có cố thế nào thì kết quả vẫn không đổi…
Trái tim duy nhất anh vẫn chỉ dành cho người con gái đó, còn em thì dù một góc nhỏ bé nhất cũng không thể chạm tay vào…
Không chỉ một lần, em đã bày tỏ với anh, nhưng anh không chịu nhận lấy, những lúc đó, anh chỉ cười cười, vươn tay lên xoa đầu làm rối tung mái tóc của em, rồi lãng sang vấn đề khác…
Em còn nhỏ…
Em chưa hiểu thế nào là yêu đâu…
Tình cảm của em bây giờ chỉ là tình cảm dành cho một người anh trai thôi, một thứ tình cảm ngộ nhận, nó không phải tình yêu…
Anh chỉ xem em như một cô bạn thân, một đứa em gái thôi…
Anh vẫn còn yêu và chờ cô ấy, anh không muốn khi cô ấy trở về tình cảnh của ba người chúng ta lại đau khổ và khó xử…
Xin lỗi em, anh không thể…
Từng câu nói của anh, từng lý do mà anh lấy cớ lãng tránh như từng mũi dao cứa vào tim em, càng ngày lại càng đau, lại càng chảy nhiều máu…
Nhưng em chỉ biết cười, gật đầu cho có lệ, sau đó đêm về lại bật lên từng cơn nức nỡ. Không trách anh được, bởi anh là người có tình nhưng cũng vô tình nhất thế giới này.
Có tình với cô ta... Và có lẽ, rất vô tình với em...
Anh có việc phải đi công tác ở nước ngoài khoảng hai tháng, không biết làm sao, khoảng thời gian này, em có thật nhiều bất an, cứ như sau lần này sẽ đánh mất anh và cơ hội ở bên anh mãi mãi vậy…
Và linh cảm em đã đúng…
Ngày anh trở về, tay trong tay với một cô gái, hai người nói cười rất vui vẻ, từng cử chỉ thân mật âu yếm của anh và cô ta làm em gai mắt vô cùng, khó chịu đến nỗi muốn xé nát cái bức tranh hoàn mĩ này, nhưng không thể…
Vì em nhận ra người con gái đó chính là người chiếm trọn vị trí trong tim anh, người khiến anh có thật nhiều hạnh phúc cũng như đau khổ trong quá khứ, người mà em làm vật thế thân…
Nếu tổn thương cô ta, anh sẽ đau lòng, có thể vì đó mà khiến anh chán ghét em, nếu thế em làm sao có thể chịu nổi.
Nhìn thấy em, anh liền mỉm cười, quay sang bên cạnh nói gì với cô gái đó, sau đó hai người bước tới lại gần em, anh loay hoay giới thiệu cho em với cô ta làm quen với nhau, bạn gái anh cũng cười nói với em vài câu xã giao thân mật, sau đó lại lấy từ giỏ xách của cô ta ra một tấm thiệp đỏ tinh xảo, đưa nó cho em…
“Nếu có thể, em sẽ đến dự lễ cưới của chị và anh ấy chứ?” Cô ta nói, giọng điệu dường như không có bất kì cảm xúc nào, có lẽ là do hai người tụi em không thân thiết, hoặc có thể là do tâm lý giữa những phụ nữ với nhau rất nhạy cảm, cô ta thấy và cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh.
Trên tấm thiệp đó là dòng chữ rồng bay phượng múa nhưng thật chói mắt, chói mắt vô cùng, bởi trên đó chính là tên của anh và cô ta được lòng vào nhau, cùng với dòng chữ “Lễ Thành Hôn”
Tay em run lên, gương mặt cũng trắng bệch, trái tim dường như lặng đi, không còn đập một nhịp sống nào cả, cố kiềm chế cảm giác nghẹn ngào mang lại, trả lời cô ta bằng một giọng run run: “Đến chứ, sao có thể không đến, đây là đám cưới của anh mà, em luôn muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc, phải không, người mà em yêu nhất?”
Trong một góc của nhà thờ, em nép mình lại, ánh mắt không lúc nào rời khỏi hai con người đang đứng ở trung tâm, một chàng thanh niên mặc vest đen lịch lãm cùng một cô gái với chiếc váy trắng tinh, xinh đẹp như một thiên thần. Anh đứng đó, nắm tay cô ta thật chặt, thi thoảng lại thì thầm một hai lời gì đó làm cả hai bật cười khúc khích, khung cảnh đó, quả thật, hạnh phúc vô cùng…
Và cũng đau đớn nữa…
“Ta chính thức tuyên bố, hai con đã là vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Cha sứ sau khi làm chứng cho lời thề của hai người đã tuyên bố.
Anh nhìn cô ta, khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp nhất thế giới, và nếu có thể em luôn muốn được giữ riêng nó cho mình. Một cách dịu dàng, anh đặt nụ hôn mình lên môi của cô ấy.
Tách…
Tách…
Đó là âm thanh của giọt nước mắt em đang rơi…
Một giọt nước mắt hòa lẫn cả đau khổ cùng hạnh phúc…
Hạnh phúc vì anh đã tìm được một nữa của riêng mình…
Còn đau khổ là vì…
Anh mãi cũng không thuộc về em, mà là một người khác…