The Soda Pop
Trang Chủ Lưu Bút

Xin lỗi, tao không thể ở bên mày được nữa


Post by: Boy Nghèo 9x
Xếp hạng: sao
Đánh giá: 4.5/5, 410 bình chọn

Tác giả: Su su Sociu
Nó và hắn là bạn thân với nhau từ nhỏ. Nhà nó và nhà hắn sát cạnh nhau nên lúc nào nó và hắn đều dính lấy nhau. Tụi nó như hình với bóng, ở đâu có hắn thì ở đó có nó còn ở đâu có nó thì y như rằng hắn cũng ở đó.
Học mẫu giáo nó và hắn học cùng nhau. Trong lớp nó không nói chuyện với ai ngoại trừ hắn. Đi học về nó và hắn cũng đi cùng với nhau. Tiếng nói cười vang lên trong không gian.
- Pom ơi. Mẹ Pi bảo tí nữa Pom sang nhà Pi ăn cơm nhá. - Nó cất giọng trong trẻo nói.
- Ok Pi.- Hắn cười.
Pom-Pi là tên ở nhà của nó và hắn.
Lên cấp một nó và hắn học chung một ngôi trường gần nhà. Nó và hắn được cô giáo xếp ngồi cạnh nhau. Trong lớp nó và hắn được coi là nổi trội nhất. Nhiều đứa thích nó và hắn nhưng không ai có thể tách hai tụi nó ra được.
Sáng hôm sau hắn sang nhà nó để kêu nó dậy. Lên phòng nó hắn nhéo má nó. Nó giọng ngái ngủ nói:
- Rồi Pi dậy liền.
- Nhanh nghe chưa. - Hắn đẩy nó vào nhà tắm.
Nó vào xong hắn ra ngoài soạn sách vở cho nó.
Đang ăn sáng hắn bỗng kéo nó dậy mặc cho nó ra sức la hét.
- Pom làm cái gì vậy hở. Trứng cuộn của Pi. - Nó mếu máo.
Thấy hắn im lặng nên nó đành dùng tuyệt chiêu cuối. Nó ngồi xuống giả vờ khóc. Hắn thấy nó im lặng thì quay lại bất ngờ thấy thân hình nó đang ngồi ngay vệ đường úp mặt xuống gối. Hắn biết nó đang khóc nên hốt hoảng chạy lại.
- Pom xin lỗi. Pom không cố ý. Pi nín đi. - Hắn dỗ ngọt.
- Pom hư lắm. Pom dành trứng cuộn của Pi.
- Rồi rồi. Là Pom sai. Pi nín đi Pom cho kẹo.
- Rồi nín. Kẹo đâu. - Nó ngửa mặt lên tươi tỉnh.
- Đây. Kẹo của Pi đây. - Hắn vừa nói vừa đưa cây kẹo cho nó.
Nó giật lấy cây kẹo, bóc vỏ và bỏ vào miệng nhai.
Lên cấp hai nó và hắn vẫn học chung trường, chung lớp và vẫn ngồi chung với nhau. Nó càng ngày càng xinh đẹp hắn càng ngày càng đẹp trai hơn nhưng ít nói. Chỉ nói chuyện với mình nó. Vì lớn rồi nên nó và hắn không còn xưng tên nữa mà thay vào đó là "Mày-Tao".
Đến năm lớp 9 thì lớp nó có một học sinh chuyển vào. Nhỏ đó đi học mà son phấn lòe loẹt. Vừa vào lớp đã thấy hắn nhỏ giở giọng giả tạo:
- Xin chào các bạn. Mình tên là Nguyễn Ngọc Hoài Thương. Mình là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ. - Nhỏ õng ẹo giới thiệu.
- Ừ. Bây giờ em muốn ngồi chỗ nào?
- Thưa cô em ngồi kế bên bạn nam ở cuối lớp ạ. - Nhỏ vừa nói vừa chỉ vào hắn.
- Nhưng chỗ đó...
- Không sao đâu cô. Em ngồi chỗ đó. Thưa cô em về chỗ. - Chưa để cô giáo nói gì nhỏ đã chạy về chỗ của hắn.
Hắn thấy có người ngồi cạnh mình thì quay lại.
- Chào bạn. Mình tên là Nguyễn Ngọc Hoài Thương. Mình làm quen nha. - Nhỏ nhanh nhảu làm quen với hắn.
Nhìn nhỏ một cái hắn quay qua nói chuyện với nó. Bị hắn bơ nhỏ tức nhưng cố kiềm chế để giữ lại hình tượng. Thấy vậy nó lấy ra một bịch snack bóc ra rồi lấy một miếng giơ lên trước mặt hắn.
- Ê! Mày há miệng ra tao đút cho. - Nó nói.
- Cảm ơn mày nhé. Đang lúc tao đói. - Hắn vừa nhai miếng snack vừa nói.
- Cho mày nè. - Hắn lấy trong cặp ra một cây kẹo mút đưa nó.
- Chỉ có mày hiểu tao. - Nó thấy vậy liền giật cây kẹo rồi cho vào cặp.
Nhỏ ngồi đó thấy vậy tức lắm. Thấy vậy nhỉ liền lấy ra một bịch snack giống nó. Bóc ra và đưa lên trước mặt hắn.
- Bạn há miệng ra mình đút cho. - Nhỏ làm hành động giống nó.
Hắn phớt lờ nhỏ quay qua lấy bịch snack của nó ăn ngon lành. Bị hắn bơ lần hai nhỏ quê lắm. Còn hắn thù ngồi giữa nó và nhỏ. Một bên là mùi nước hoa, son phấn. Một bên là mùi kẹo trái cây. Hắn không thích ngồi bên cạnh nhỏ nhưng cô giáo bảo nên hắn để im cho nhỏ ngồi.
Ra về hắn và nó đang đi thì có người tới nói thầm với nó điều gì đó. Nghe vậy nó tìm cách cắt đuôi hắn.
Lên sân thượng nó thấy nhỏ đứng đó. Vì cảm giác có chuyện chẳng lành nên nó đã nhờ một người bạn trong lớp lén quay lại cảnh trên sân thượng.
- Tao yêu cầu mày tránh xa Tuấn Anh ra. - Nhỏ nói. (Tuấn Anh là hắn nha mọi người)
- Không thì sao? - Nó khinh bỉ nhìn nhỏ.
- Vậy thì đừng trách tao.
Chuẩn bị đánh nó thì nhỏ thấy có tiếng bước chân nên tự tát vào mặt mình hai cái, lấy tay làm xù mái tóc rồi lấy con dao trong cặp ra rạch lên tay vài đường rồi dúi con dao vào tay nó. Nhỏ quỳ xuống khóc lóc thảm thiết:
- Tại sao bạn lại làm vậy với mình? Mình có quyến rũ ai đâu chứ. Bạn tha cho mình đi.
Hắn thấy nó đi lâu nên đi tìm. Tìm khắp trường không thấy nên hắn lên sân thượng. Vừa lên thì hắn thaay nhỏ đang quỳ dưới chân nó, tóc tai rối bù, gương mặt bầm tím và có vài đường cắt trên tay. Hắn thấy con dao trên tay nó thì bàng hoàng: "Nó sao vậy chứ? Có bao giờ nó làm vậy đâu.". Hắn thấy vậy thì chạy tới tát nó một cái quát:
- Sao mày lại làm vậy? Mày quá độc ác. Tao không ngờ mày lại làm vậy.
Nói xong hắn dìu nhỏ vào phòng y tế. Đi ngang qua nó nhỏ nở nụ cười nửa miệng mà hắn không để ý. Nó đứng nhyw trời trồng. Hắn tát nó. Hắn tát nó sao? Nó thất vọng vô cùng. Cô bạn đứng quay thấy thế cũng xót cho nó. Tắt máy quay chạy lại bên nó an ủi.
- Không sao đâu Thiên Băng à. Tuy mình với bạn không thân với nhau nhưng có gì bạn hãy tới tìm mình và chia sẻ với mình. - Cô bạn.
- Ừ. Cảm ơn bạn. Mình không sao đâu. Bạn thật tốt.
- Không có gì. Thôi muộn rồi bạn về đi. À còn máy quay...
- Bạn giữ lấy nó dùm mình nha. - Chưa để cô bạn nói xong nó đã nói
- Ừ. Khi nào bạn cần thì nói mình. - Cô bạn nói.
Nó gật đầu rồi ra khỏi trường. Đau. Nó đau lắm. Hắn không tin tưởng nó sao. Chưa biết sự thật mà hắn đã tát nó rồi. Có phải hắn thích nhỏ đó rồi không? Nó như một cái xác không hồn lê từng bước nặng trĩu trên con đường đầy lá. Dòng người qua lại nhộn nhịp, ai cũng có đôi có cặp duy chỉ có nó là một mình. Nó cô đơn lắm. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy trống trải. Nó đi. Nó cứ đi mãi mà không hề biết rằng mình đã đứng ngoài đường. Có một chiếc xe tải mất đà bất ngờ lao đến. Tiếng còi vang lên inh ỏi nhưng không thể kéo nó ra khỏi những dòng suy nghĩ của nó. Két!...Rầm!
Một người nằm trong vũng máu trên người vẫn còn bộ quần áo học sinh. Đó không ai khác chính là nó. Người nó dính toàn máu. Khuôn mặt vui vẻ ngày nào đã thay bằng khuôn mặt u buồn xen lẫn nước mắt. Mọi thứ trước mặt nó mờ dần và nhòe đi. Phải. Nó đã ngất.
Trước phòng cấp cứu mọi người thấp thỉm lo sợ. Mẹ nó khóc rất nhiều. Nước mắt đã thấm đầy một mảng áo của ba nó. Nó hắn vừa lo vừa an ủi mẹ nó. Ba hắn thì đau lòng cho ba mẹ nó. Tim hắn bây giờ như đang treo trên sợi chỉ mỏng manh. Chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng có thể làm cho sợi chỉ đứt. Khi nghe tin nó bị tai nạn mọi người ai nấy đều hoảng hốt vội đến bệnh viện.
Vài giờ sau đèn phòng cấo cứu vụt tắt. Ông bác sĩ bước ra với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Ba mẹ nó chạy đến bên ông bác sĩ hỏi han:
- Bác sĩ. Con gái tôi thế nào rồi?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể cứu sống cô bé. Mọi người vào nhìn cô bé lần cuối đi. - Ông bác sĩ đáp
- KHÔNG!!! - Hắn hét lên.
Mẹ nó nghe ông bác sĩ nói xong thì ngất. Ba nó buồn rầu đỡ mẹ nó dậy. Mẹ hắn khóc rất nhiều. Mẹ hắn xem nó như con cái trong gia đình vậy. Hắn trượt dần xuống đất. Những giọt nước long lanh trong suốt rơi trên khuôn mặt hắn. Phải! Hắn đang khóc. Hắn khóc vì nó. Lần đầu tiên hắn khóc vì một người con gái. Hắn hối hận vì đã tát nó. Nó giận bản thân mình rất nhiều. Tại sao lại không tin nó để nó ra nông nỗi này. Hắn rất giận chúnh bản thân mình.
Ngày tang lễ của nó mọi người ai cũng buồn, mọi thứ chìm trong im lặng. Mẹ nó thì ngất lên ngất xuống. Mọi thành viên trong lớp nó biết tin nó đã chết thì đến dự tang lễ của nó. Cô bạn quay phim cho nó ở sân thượng hôm nay cũng đến.
Kêu hắn ra một chỗ vắng cô bạn cho hắn xem đoạn clip hôm nó nhờ cô quay.
- Thiên Băng nhờ mình quay đoạn clip này. Thiên Băng nhờ mình giữ nhưng giờ mình sẽ giao nó lại cho cậu. - Cô bạn nói xong rồi quay vào tang lễ của nó.
Hắn xem xong thì không khỏi bàng hoàng. Thì ra hắn đã hiểu lầm nó. Hắn hận bản thân mình hơn bất cứ khi nào. Hắn đã đánh mất nó. Hắn mất nó mãi mãi. Hắn trườn xuống. Đau. Hắn đau lắm. Nước mắt khẽ lăn dài theo gò má của hắn rơi xuống. Mọi người nhìn hắn như vậy ai cũng đau lòng. Buồn cho hắn vì đã mất nó, người mà hắn rất yêu thương. Buồn cho gia đình nó vì đã mất đi người con gái mà họ coi như mạng sống. Ngày tang lễ hôm đó đẫm đầy nước mắt và bi thương. Sự ra đi của nó đã là một nỗi đau quá lớn cho gia đình nó và gia đình hắn...
---------------------------------------------------
End truyện


Bình luận - Nhận xét
Text link:TruyenDoc.Yn.Lt - Thế Giới Truyện - Thủ Thuật - Tiện Ích - Mẹo Vặt Hay,VINA4Z.XYZ - Wap Tải Game Cho Điện Thoại Java Android Hay Miễn Phí